XtGem Forum catalog

Danh ngôn tình yêu:

CODEFORUMMP3INFO
UC BROWSER 9.6
[Download] [Guide]
Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
Ninja School Online 1.3.1
Mạng Xã Hội Avatar 2.5.8
Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
Khí Phách Anh Hùng 1.6.8
Phong Vân Truyền Kỳ V30
Ngôi Làng Của Gió 3D 1.1.7
»FACEBOOK-YOUTUBE-PAGE«
Trang ChủChuyên MụcTruyện Ma Kinh Dị - Audio Online
Search | Time:06:11 - 01/11/24|Báo Lỗi | Tập Tin UpLoad (0)| Lượt Xem:
[Truyện Ma - Kinh Dị] Bảy đêm quái đản
Tên: [Truyện Ma - Kinh Dị] Bảy đêm quái đản
Mục: Truyện Ma Kinh Dị - Audio Online
Đăng Lúc 20:25 - 22/10/2016 Bởi Vuonghh1998


FacebookGoogle Twitter
ang trên đường về nhà. Mưa gió làm tôi ướt sũng, nhưng gió biển lại làm khô tất cả, đầu tóc tôi trở lên bú rù. Quần áo xộc xệch, nhưng cũng phải như vậy tôi mới thấy dễ chịu.
Đi qua mấy cái kho, tôi nhìn thấy mấy cái bóng ngoặt theo lối rẽ. Tôi cũng không muốn vác họa vài thân nữa nên vẫn đi thẳng về nhà. Không biết anh Ba thế nào rồi, nhưng mưa gió thế này chắc cũng dọn hàng về rồi.

Trong đầu hiện lên suy nghĩ về anh Ba. Không cần biết chuyện gì, tôi phải giúp anh ấy thoát chết. Tôi phán đoán phương hướng xong là đi ngay đến nhà anh.
“Anh Ba, có nhà không?”, tôi vừa gọi vừa gõ cửa. Mưa vẫn rơi.
“Anh Ba, anh có không?”, tôi dùng lực mạnh hơn, gọi to hơn. Khá lâu rồi mà không có ai ra mở cửa. Tôi đi ra phía cửa sổ kính nhìn vào trong.
Anh Ba nằm trên vũng máu, trên người anh cắm rất nhiều dao, ở chỗ vết thương máu vẫn còn rỉ ra. Chắc chắn những bóng ma vừa rồi đã giết anh ta. Lần này xong rồi! “Tất cả chết hết rồi. Lần sau sẽ đến lượt ai?”
“Tiếp theo sẽ đến lượt ai?” Vô tình nhìn thấy ánh mắt của anh Ba tôi như thấy cái chết ngay trên đầu. Người tiếp theo chính là tôi?
Tôi lao về nhà, ngã vào giường rồi bất tỉnh.
“Thình! Thình!” Có tiếng người gọi. Tôi xuống giường, cảm thấy loạng choạng. Thì ra là Vân Thọ, không ngờ lần này lại là anh ta đến tìm tôi.
Vân Thọ nhìn tôi ngượng ngập “Hoa T”ử (là tên bạn bè hay gọi tôi. Vì tôi rất hay mặc quần áo hộp).
“Nhanh vào trong nhà ngồi, đêm hôm bên ngoài lạnh lắm”. Kéo anh ta vào nhà, sắc mặt anh ta quá tệ, trông rất yếu.
Anh ta không chịu vào, đứng hít một hơi rồi nói:
“Đừng, Hoa Tử anh đến để xin lỗi, mấy hôm trước không nên thách cậu đi vào công viên ma”.
Vân Thọ hôm nay làm sao thế? “Sao nào vào nhà rồi nói”.
Anh ta đứng ngoài ngượng ngạo “Cậu tha lỗi cho anh đã, không anh không dám vào nhà”.
Đoán anh ta có điều định nói “Anh em mình nói vậy làm gì, em cũng có lỗi, tính khí nóng nảy”.
Anh ta ấp úng “Anh… anh…” Đúng như tôi đã đoán mà.
Anh ấy lấy hết dũng khí “Anh nghĩ…”
Chắc là đã chuẩn bị kỹ, nhưng trước mặt tôi lại ngại nên cứng lưỡi không nói được gì.

Tôi kéo anh ta vào nhưng bị từ chối ngay “Vào nhà đã, anh em mình có gì từ từ nói”.
“Đã mấy ngày nay anh nghĩ rồi, tất cả là do anh, anh đến xin lỗi cậu, cậu đừng bận hận anh nữa”, hơi thở gấp gáp toàn thân Vân Thọ run lên bần bật.
“Được rồi, cậu nghỉ sớm đi, ngày mai anh lại qua thăm cậu, anh về đây”. Anh không để ý đến lời mời của tôi co lắm mà vẫn quay người ra về.
“Vân Thọ”, tiếng động làm tôi tỉnh dậy. Lại là mơ, sao lại như vậy, có ngầm báo động gì chăng?
Nằm mà tôi không ngủ tiếp được. Hay gọi điện cho anh ta xem sao.
Cùng lúc “Reng… reng…”, tôi giật mình.
Đây là số điện thoại lạ, là của ai đây? Ngập ngừng một lúc tôi nghe máy thì đầu dây bên kia đã tắt.
“Ai nhỉ? Chắc là do gọi nhầm”.
“Ring… ring…” điện thoại lại kêu.
Tôi nhắc máy “Alô, ai đấy?”
Đầu dây bên kia giọng một người con gái vừa nói vừa khóc “Anh đến ngay bệnh viện nhân dân nhìn mặt anh Vân Thọ lần cuối đi!”
“Thế nghĩa là sao? Này! Này!”, tôi hỏi dồn nhưng bên kia đã tắt máy. Gọi lại mấy lần không có ai nghe cả.
“Vân Thọ có chuyện rồi!”, tôi nhảy ngay ra khỏi giường, mặc vội quần áo đến ngay bệnh viện. Nhưng không kịp. Tôi nhìn thấy điều không muốn nhìn nhất: tấm vải trắng phủ lên tận đỉnh đầu của anh.
“Vì sao?” Bạn gái của Vân Thọ kéo áo tôi khóc lóc thảm thiết.
“Cái gì mà vì sao?” Tôi ngượng chín cả người. Vô cớ mọi người xung quanh nhìn, tôi định đẩy cô ấy ra nhưng lại nghĩ cũng chỉ vì quá đâu buồn nên hiểu nhầm mà thôi.
“Đều tại anh, nếu không phải tại bị anh ép anh ấy đã không đi đến cái nơi chết chóc ấy, để mà bị nhiễm bệnh”, cô ấy khóc rất thương tâm. Mệt thừ ra cô ấy cũng buông tay ra khỏi áo tôi.
“Cô có ý gì? Nếu nói bị ép thì chính Vân Thọ ép tôi mới đúng”.
Cô ta chồm dậy cắn vào vai tôi. Mọi người xung quanh xúm vào kéo cô ta ra ngoài.
Tôi đứng lên,mặt trắng bệch nhìn vào thi thể Vân Thọ lần cuối. Những giọt nước mắt hối hận.
“Vân Thọ à, Vân Thọ, chúng ta tạo ra nghiệp chướng gì mà giờ đây chịu báo ứng thế này”, tôi quay lưng đi về.
“ha, ha, ha, ha…” tiếng cười của Vân Thọ vang khắp không gian.
Ánh trăng đêm nay ảm đạm, hai bên cuối đường là dãy nhà cổ, tối thui, chỉ có một hai hộ gia đình ở đây còn giữ được hơi ấm của hạnh phúc gia đình. Còn lại vào thời điểm này phần nhiều gia đình đều gặp phải khó khăn.

Muốn làm cho mình quên đi hết mọi chuyện, nhưng tôi vồn dĩ lại là người trọng tình cảm nên không phải nói quên là quên được. Khó quên! Thực sự khó quên! Trong cuội đời vui buồn tan hợp là lẽ đương nhiên. Chỉ có điều có khắc nghiệt, tàn nhẫn hay không mà thôi.
Đột nhiên có tiếng chó “Gâu… gâu…” Chiết tiệt! Một con chó to lớn đuổi theo tôi.

Kiếp trước tôi có thù oán gì với cho hay sao mà kiếp này chúng không tha cho tôi. Con chó này to gấp mấy lần con Vàng. Giống chó này vừa to vừa dữ thì ai mà chẳng sợ chứ gì mình tôi. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy, gặp ngõ là rẽ, gặp hố là nhảy, thế mà con chó đó vẫn bám theo.
“Mẹ kiếp, chó nhà ai mà không nhốt lại, đi cắn người lung tung thế này, lần sau tao sẽ thịt mày chết”.

Đằng sau có tiếng người “Thật không? Tiểu Tư lại muốn thịt ái đấy!”
“Ôi” thím Vương, thì ra là thím Vương! Thím ngồi trên ghế không một lần ngẩng đầu lên vì đang khâu và cái gì đó nhưng cả người thím đang bay lơ lửng trên không.
“Đừng! Đừng! Không phải tôi giết thím, thím hãy tha cho tôi”, sợ hãi tôi chỉ còn biết bỏ chạy.
“Cháu đừng nói thế, thím tìm cháu là để đi cùng cháu mà”, giọng của thím không nhanh không chậm, không có tí tình cảm nào nhưng cũng không hề tức giận.
“Đừng! Đừng! Thím Vương, cháu cắn rơm cắn cỏ lạy thím, thím tha cho cháu đi!”
“Sớm muộn gì rồi thì cháu cũng phải đi, bây giờ thím đưa cháu đi sau này khỏi phải phiền phức!” Thím Vương vừa nói xong, tiếng trẻ con khóc vang lên.

Tôi quá sợ hãi không còn dám mở mắt ra nữa, cứ thé cắm đầu chạy.
Tiếng của anh Ba “Tiểu Tư, lại mua tờ báo!”
Đôi mắt nhắm nghiền của tôi giờ mới dám ti hí. Anh Ba ngồi trước sạp báo, thong thả uống trà, nhưng mắt thì nhìn tôi chẳm chằm.
Anh Ba làm thế nào mà vẫn ngồi bán báo được? Tôi như mập mờ hiểu ra, tôi có thể nhìn thấy thím Vương, anh Ba là vì họ nghĩ tôi hại họ.
Tôi gào thét lên như khẳng định lại với họ “Không phải tôi! Không phải tôi!”
“Mua một tờ báo làm gì đâu mà phải sợ, đây là báo của tương lai! Tốt nhất là cậu nên mua, không ít ra thì cũng ủng hộ cho chuyện buôn bán của tôi chứ”.
“Không…” Tôi không thể chịu được nữa, điên loạn lao về phía trước.
“Ha ha ha…” Loáng thoáng đâu đấy tiếng cười đặc trưng của Vân Thọ.
“Thật sự là không phải tại tôi”, tôi không hiểu vì sao cái chết của họ lại bị đổ lỗi hết lên đầu tôi.
Phía trước là đường đi bộ, niềm hi vọng cuối cùng của tôi là ở đó có người qua lại.
Thím Vương vẫn bau quanh quanh trên đầu tôi “Đi cùng thím đi!”
“Không… cháu không…”, tôi bịt chặt hai tai không muốn nghe thấy gì nữa cả.
Kiệt sức, thấy thím Vương đuổi đến nơi, tôi liền rẽ ngang. Đằng trước có một khách sạn, tôi chạy đến đó.
Hai cô gái lễ tân cúi người “Xin mời vào!”
Cuối cùng đã vào được khách sạn, nằm trên ghế sofa da giữa sảnh lớn,t ôi trông chẳng ra cái bộ dạng gì cả. Nhìn xung quanh không còn tâm tích ai cả. Chắc là ở đây không đông người quá, mà mặt trời cũng mọc rồi, giờ tôi mới an tâm phần nào.
“Không còn cách nào khác, ở tạm ở đây một ngày đã”, giờ có bảo tôi đi đâu tôi cũng không có gan, dù sau tất cả những chuyện xảy ra là giả hay thật tôi cũng đã quá sợ hãi rồi.
“Đây là chìa khóa phòng của anh!”
“Cám ơn!” phòng 404
Bật hết tất cả đèn cho căn phòng sáng bừng lên, tôi bây giờ rất sợ bóng tối. Tôi chạy cả ngày đã quá mệt mỏi, ngồi nghỉ một lát đã. Được vài phút tôi đã nằm trên giường nhìn mơ hồ lên trần nhà, một ngày sợ hãi lắng xuống.
“Bình… bịch…”
“Thình… thịch…”, tiếng động từ phía cửa sổ, tôi mê man nhìn ra sau tấm rèm cửa là cái gì? Ai gõ cửa? Tôi ở tầng 4 cơ mà. Sao lại có tiếng động như vậy được, liệu có phải là người không…?
“Thình… thịch,” lần này càng to và rõ hơn. Tôi bịt tai lại không nghe thứ âm thanh đó nữa nhưng nó cứ vang lên không dứt. Xem ra tôi trốn không nổi rồi. Tôi đánh liều tiến ra cửa sổ. Rón rén mở cửa ra, thế rồi đợi cả ngày cũng không thấy cái gì khác lạ cả.

Được một lúc bớt căng thẳng tôi tiến lại mở của ra vào. Nhưng chẳng thấy bóng dáng nào cả, chỉ thấy hành lang dài hun hút. Cũng có lẽ do ai do81 chưa đóng cửa sổ, gió thổi qua nên mới có âm thanh ấy mà thôi.

Tôi đi nhanh về phòng, đóng cửa lại. Mới phát hiện trong phòng có thêm một cô gái. Một cô gái lạ ngồi trên giường của tôi. Cô tết tóc đuôi sam, mặc đồng phục học sinh, đôi mắt đen long lanh, sắc mặt trắng.
“Cô là ai? Sao lại vào phòng tôi?” Tôi không dám lớn tiếng, vì cảm nhận được cô ta có liên quan đến những chuyện đã xảy ra. Suy nghĩ ấy tôi chỉ giữ trong bụng.
“Sao mới có bốn năm mà không nhận ra tôi à?” Cô gái nhìn tôi bật cười lớn tiếng, làn da trắng dưới ánh đèn hiện lên như một tờ giấy.
Nghe cô nói vậy tôi cũng chẳng nghĩ ra được là đã có chuyện gì xảy ra cả.
“Tôi không quen biết cô!” Tôi không biết mình gặp phải oan nghiệt gì mà mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi. Mong rằng cô gái này có thể tin tôi. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Tôi chưa bao giờ làm việc gì trái đạo đức cả.
“Tôi và anh không phải quen biết nhưng anh đã từng thấy chết mà không cứu”, cô gái từ điệu bộ buồn vô hạn chuyển sang tư thế phẫn nộ. Chầm chậm tiến về phía tôi, hai răng cô nghiến kèn kẹt, quần áo học sinh dần biến thành màu máu, rất nhanh áo cô ta ướt sũng, máu bắt đầu nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi lắp ba lắp bắp “Cô… cô có ý gì?”
“Ngươi nhìn thấy chết mà không cứu! Nhà ngươi là đồ giết người! Ngươi nhìn đi, họ đều là người chết dưới tay ngươi, bây giờ chúng ta đến chăm sóc ngươi đây! Ha ha ha”.
Tôi không dám nhìn vào cô ta, tấm rèm cửa tự động được kéo sang hai bên. Nhìn lên bức tường đối diện cửa sổ loang lổ toàn la bóng ma bay đi bay lại.
Gió cứ mạnh hơn rít lên từng hồi thổi vào những cái bóng ấy lập lờ mập mờ như trong sương khói, làm chúng chao đảo như những chiếc đèn ***g. Mồm miệng chúng dài thõng thượt, hai tay thì không ngừng cáo cửa “xoẹt… xoẹt…” nghe rất ghê tai. Chúng giơ tay về phía tôi.
“Mau lại đây… Mau đến đây…”
Chúng càng ngày càng dùng lực mạnh hơn, như thể chúng muốn cào nát cái cửa kính ấy. Gương mặt của chúng càng ngày càng nhăn nhó rách nát đáng sợ.
“Rút cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?”
“Bốn năm trước khi mà anh và Vân Thọ chưa tốt nghiệp, vào một ngày hai người đi qua cái công viên đó có nghe thấy gì không?” Cô ta bắt đầu dẫn dắt tôi vào câu chuyện.
“Bốn năm trước!”, gắng hết sức để nhớ lại nhưng tôi không nhớ ra gì cả.
Những cái bóng càng ngày càng dữ tợn như quát thét tôi.
“Nhanh lên đi! Mau đi theo chúng tôi”.
“Hư, nhà ngươi cũng là đồ hay quên, cùng một giuộc hết”, cô ta nói xong đúng dậy làm máu chảy ròng ròng xuống sàn.

Chớp mắt cái cô ta đừng trước mặt tôi. Tóc đen dài nhưng chỉ dính lại trên đầu vài túm, mặt mũi thì biến dạng. Một cánh tay trương lên trắng bợt.
“Đợi đã!”, tôi không biết mình đã nói gì và định làm gì. Nhưng cô gái đó không phản ứng gì lại.
“Chúng ta đến đây! Ha ha!”Mắt tôi tối sầm lại.
Quá sợ hãi, tôi chạy ra ngoài phòng lớn như phát điên ngoài đó.
Sáng sớm, tôi bị nhân viên khách sạn goi5day65.
Toàn thân đau nhức, cảm giác vô cùng khó chịu, đêm qua cơ bản là tôi chẳng ngủ được tí nào, hình ảnh về cô gái đó ám ảnh tôi cả ngày lẫn đêm. Tôi không biết tiếp theo sẽ phải làm gì nữa. Dù có trốn đi đâu rồi họ cũng tìm được ra thôi.
Điện thoại kêu, anh họ tôi gọi nói cháu tôi đang nghỉ hè nó muốn đến chỗ tôi chơi. Tôi như quá bất mãn, đã vậy thì chẳng sợ gì nữa. Chào đón tất cả.
Về đến nhà, cháu tôi đã đứng trước cửa. Lâu lắm rồi không gặp, nó lớn nhanh quá. Nhìn thằng bé, tôi cười từ xa. Thằng bé này rất hiếu động, thông minh đặc biệt được tôi quý mến.
“Đợi lâu rồi chứ gì? Chú có chút việc giờ mới về”. May mà nhà thằng bé cũng gần đây không bố nó đã không cho nó đi một mình sang đây.
“Cháu cũng mới đến!”
“Béo lên đấy, bố mẹ cho cháu ăn gì mà tốt thế?” Ôm thằng bé tôi thấy nó béo lên khá nhiều.
“Cháu muốn ăn món sữa dê rán của chú đấy”. Nó vừa nói xong đã thơm vào má tôi một cái.
“Ừ, cháu vào nhà đi, đợi một lúc chú sẽ làm cho nhé!” Cũng đã cuối thu rồi thời tiết cũng lạnh rồi, tôi để thằng bé vào trước, sợ nó ở ngoài lúc nữa sẽ không chịu nổi.
Tôi đi vào bếp tay dao tay thớt làm cơm, tự nhiên lóe lên một ý nghĩ loáng thoáng về chuyện bốn năm trước. Tôi và Vân Thọ tình cờ qua đây trong giờ đi thực tế môn sinh vật.
“Cứu tôi với!” Tiếng kêu của một cô gái từ trong công viên vọng ra.
“Tiếng gì đấy? Mau qua xem sao.”
Vth thấy một đoạn ông nước “Đợi đã”.
“Một đoạn ống nước có thể làm gì được anh?” Tôi vẫn cõng theo giá vẽ đi trước, chỉ quay người lại nhìn anh ta một cái.
“Xi!” Vân Thọ lúc này đuổi kịp tôi.
“Sao thế?” Chúng tôi đi đến chỗ rẽ, nhìn thấy một trai một gái...
“Tôi không biết, bên trong hình như...”
Một người đàn ông trung niên một tay cầm sắp báo, một tay chỉ về phía công vien, còn do dự chưa nói.
“Thả tôi ra, cứu tôi với!”
“Mau cứu người!”, nghe rõ tiếng kêu tôi định phá cửa vào.
Vân Thọ giữ tay tôi lại “Từ từ xem thế nào đã!”
Một người phụ nữ khác đang run lên bần bật, que đan và len trong tay bà lăn lông lốc. Bà nhìn thấy tất cả. Bà không dám kêu cứu vì chính người anh em của bà đang đe dọa cô gái đó.
“Mẹ kiếp, mày còn la lên tao giết chết mày ngay lập tức”. Cô gái như bị nhét giẻ vào mồm không còn kêu nổi nữa”.
“Không có gì cả, mau đi thôi”. Người đàn ông trung niên cũng sợ đã làm rơi hết báo trong tay. Ông ta vơ vội tất cả rồi bỏ chạy mà vẫn tranh thủ nói với người xung quanh hãy tránh xa, nên về nhà đi.
“Tôi đến cứu”. Tôi quá tức khí. Đám người này quá vô lương tâm.
Người phụ nữ chặn ngay lại không cho tôi bước một bước nào cả. Không biết ở đâu người phụ nữ gọi ra một con chó. Bà ta quát nó xông thẳng vào tôi.
Vân Thọ “Chạy mau!”
Con chó chồm lên người xô tôi ngã xuống đất. Con chó chết giẫm này nặng thật nó đè tôi không nhúc nhích được gì.
“Chạy nhanh!” Vân Thọ quay lại đập con chó vài gậy.
“Cứu ai, tự cứu mình đi không biết có thoát nổi không đây này”, anh ta kéo tay tôi chạy ra ngoài.
“Cứu tôi với”, tiếng kêu bị bỏ lại sau lưng.
“Cạch”, tiếng mở cửa kéo tôi tỉnh trở lại với hiện thực. Một nam một nữ ấy là thím Vương và anh Ba.
“Chú mua cái máy ảnh này bao giờ đấy?” Thằng bé tay cầm máy ảnh đi nhanh về phía tôi.
“Xoảng”, tôi không cầm chắc cái nắp vung rơi xuống đất kêu inh ỏi.
Thằng bé hí hoáy mãi vẫn chưa xem được hình “Chú chỉnh cho cháu với cháu không chỉnh được gì cả”.
Ánh sáng mặt trời soi lên cái máy ảnh lấp lánh. Tôi đã vứt nó đi rồi, sao vẫn còn nằm gọn trong tay thằng bé.
Không biết sao cái máy ảnh tự bật lại. Nó hướng ống kính vào tôi.
Tôi chết lặng người...
Chuyện kể đến đây Thẩm Thiên dừng. Mọi người đang bị cuốn hút, đưa mắt nhìn anh tò mò. Cô gái ấy chết oan, vẫn hận cái thế giới này mà chưa đầu thai. Cô ta nghĩ rằng thấy chết như vậy mà không cứu tức là đồng mưu. Đáng nhẽ thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ mới đúng.
Câu chuyện đêm nay đã hết. Ai về nhà đấy. Thẩm Thiên về phòng thấy căn phòng như đóng băng. Gió lùa vào lạnh quá. Tôi nhớ là ra khỏi nhà mình đã đóng cửa rồi cơ mà, vừa nghĩ vừa tiến đến đóng cửa lại.
Đóng cửa rồi mà Thẩm Thiên vẫn thấy gió thổi. Một linh cảm trong phòng như có ai đó ẩn trốn đâu đấy. Tắt đèn đi ngủ anh ta nghĩ đúng là giữa đêm hôm không nên kể chuyện ma làm gì.
Thẩm Thiên nằm gọn trong cái ổ của mình mãi mà không ngủ được. Dậy bật đèn, có ánh sáng anh dũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Trời lạnh, có lẽ phải đổi cái chăn dày hơn rồi. Mở tủ, một cái xác người.
“Người đâu! Mau đến đây!”
Hàng xóm chạy sang, không biết có chuyện gì.
“Có người... trong tủ...”
Mọi người an ủi anh “Cậu nhìn nhằm rồi. Hoa mắt nên tự mình dọa mình thôi”.
Thấy mọi người không ai tin mình, Thẩm Thiên bảo họ vào mà xem. Cứ vào mở ra sẽ biết hiện trường.
Mọi người còn cười không ngớt. Vừa mới kể chuyện ma xong bị ma dọa trông không còn ra cái bộ dạng gì nữa cả.
Đèn cầu thang hỏng rồi, có mấy người tay cầm đèn pin quăng quăng soi vào mọi ngõ ngách. Thẩm Thiên sang phòng Thượng Gia Bằng, sống chết gì cũng không đi đâu.
Họ đến trước cái tủ, phát hiện cánh cửa không đóng lòi ra một mảnh vải đen. Cái tủ cao thế này có thể nhét được cả mấy cái xác ý chứ.
Mọi người cứ nhìn chằm chằm cái tủ rồi lại nhìn tôi mà chưa ai dám lại gần hơn. Cuối cùng cũng có ngươi to gan mở một cách từ từ. Anh ta nhìn ngay thấy mặt của cái xác chết. Định sập cửa vào nhưng dúng lực quá mạnh làm cái xác đổ ầm ra ngoài.
Cái xác cứ cứng đơ như vậy nằm trên đất.
“Mau báo cảnh sát!”

Không dám động vào cái xác, họ nghiêng người nhìn mới phát hiện cái xác đó là Vương Thổ. Vừa cúp máy, hai đồng chí cảnh sát đã đến. Họ điều tra tình hình, lấy khẩu cung chúng tôi. Trong lúc khám xét hiện trường các đồng chí công an cũng thấy nơi đây kì quái. Đèn thì nhấp nha nhấp nháy, liên tục có bóng người bay qua bay lại. Nhưng nhìn thấy điệu bộ bình tĩnh của họ chúng tôi cũng đỡ hoảng hốt. Cảnh sát thấy vô cùng khó hiểu khi trong phòng không hề để lại dấu vết vân tay, dấu giày, tóc hay đầu mẩu thuốc lá của Vương Thổ. Không có lời giải thích nào hợp lý, vụ án đi vào ngõ cụt.

Đêm thứ ba


NGƯỜI BẠN CHAT GIẤU MẶT






Cái chết của Vương Thổ ám ảnh bầu không khí của cả Hội kể chuyện ma. Cái chết lúc nào như cũng treo lơ lửng trên đầu chúng tôi. Chẳng ai biết anh ta vì sao mà chết, mà làm sao lại nhất nhất là trong cái tủ đó.
Thẩm Thiên vô cùng sợ hãi, lo lắng rằng kể xong chuyện ma anh ta sẽ là người bị giết. Mà không biết được sẽ chết theo kiểu như thế nào?
Trong thâm tâm mọi người đều đặt dấu chấm hỏi “Hội kể chuyện mà” có nên tiếp tục hoạt động nữa hay không? Yên lặng một lúc có người nói “Đây chỉ là một trò chơi, sao có thể mất mạng được? Nhất là mọi người cũng chưa từng nhìn thấy ma. Những câu chuyện ma bịa ra chỉ để dọa mọi người mà thôi. Nghe chuyện ma dẫu sao cũng phải cảm nhận được chất ma. Còn trên thức tế có ma hay không chúng ta đều không biết”.
Có thể thanh niên thích khám phá tâm lý. Có thể cảnh sát tình cờ đến điều tra. Cũng có người muốn thế hiện phong cách riêng giữa đám đông. Nhưng vào cuối tuần sau mọi người vẫn tập trung đến đây.
“Thẩm Thi
Trang: << 1...45678...14>>
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
[likeLIKE - dislikeDISLIKE]
vote
/ - Phiếu

BÌNH LUẬN - COMMENT
Không Văng Tục,Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!

Cùng Chuyên Mục
[Truyện Ma - Kinh Dị] Bảy đêm quái đản
Truyện Ngắn Có Thật Kể Lại – Gặp Ma Trên Gác
20 truyện ngắn kinh dị chỉ trong vòng 2 câu
Lỡ Động Vào Đất Chùa
2 Câu Chuyện Ma Kể Lại Có Thật
EM CHỒNG HIỆN HỒN
123»
Bài Viết Ngẫu Nhiên
Dù Anh Có Đứng Lại - JustaTee , BigDaddy
Cause I Love You - Noo Phước Thịnh
Sau Tất Cả - ERIK ST.319
Biệt Thự Trên Đồi
Cá Lớn Cá Bé
1234...8910»
• TRUNG TÂM HỖ TRỢ
T.T Báo Lỗi - Hỗ Trợ - Góp Ý